chuyện kể của anh Toàn Bình Phước (người nuôi chó Phú Quốc)
ĐÁM TANG CON MỰC.
Nó là con chó mà gia đình tôi hết lòng thương yêu, và khi nói về nó thì hàng xóm cũng không tiếc lời nói tốt và khen ngợi nó.
Được như thế là do bản năng và khả năng của nó. được sinh ra trong một bầy gồm 9 con: 1 trắng( chó cò), 2 vện( chó cọp), 3 vàng( chó vàng hoặc chó phèn), 1 nâu( con bánh) và 2 đen( chó đen hoặc chó mực). Nó đen một cách thuần túy từ đầu đến chân, lông đen nhánh, móng đen, lưỡi đen, mắt đen. Nói chung là đen như mực nên nó mới có được cái tên ấy.
Khi về quê ăn tết thấy nó mà tôi chết mê, nên phải đổi cho chủ nó 20 lit dầu DO và mang nó về thì thật trần ai. Nó bỏ ăn, bịnh phải đi thú y, nó nhớ mẹ, nhớ anh em, nó buồn vì bị nhốt ôi thôi ..! biết bao điều vất vả, vất vả lắm nhưng vì thấy nó lạ và nó quý do dãy xoáy trên lưng nó mà ở xóm các con chó khác không có được cũng như màu đem mực của nó thêm cái lưỡi đen ( nghe nói để rắn cắn nó cũng không chết).
Rồi 2 tháng vất vả với nó cũng qua, nó càng ngày càng lớn. Thoáng cái đã đến Trung thu, bọn trẻ dắt nó ra đồng chơi với lũ trẻ hàng xóm.
Lũ trẻ chia phe đá banh để mặc nó. Nó lang thang đi kiếm gì đó, lát sau trong khi đá banh bọn trẻ nghe nó sủa vang ở cuối vườn bà Tư, nó sủa mãi nên bọn trẻ mới chú ý và kéo nhau lại xem. thấy có người đến, nó lao vào trong bụi cây và rồi gặm một cái gì đó dài và đen láy, nó lắc mạnh và thả ra. Úi trời một con rắn Hổ đất, nó lại gặm và lắc mạnh thêm cái nữa làm cho con rắn hoa hết cả mắt, nó nằm ra mà mềm như sợi bún, nó không còn vung văng dãy dụa hay bỏ chạy cũng như cắn lại như thường thấy mà chỉ còn nằm im hoặc chỉ nhúch nhích, rướn bò vô định nhằm thoát thân. thằng Hải con anh tư xóm ngoài thấy thế lao vào nắm cổ con rắn hổ và mang về xóm làm thịt. Cứ thế hết rắn đến chồn, sóc, càng cuốc, kỳ đà.. nó bắt thường xuyên đến nỗi tụi nho3kho6ng còn thời gian để đi đá banh nữa mà chỉ đi theo nó và tiếp thu chiến lợi phẩm do nó phát hiện hoặc lũ trẻ phát hiện và truy đuổi rồi cuối cùng nó sẽ là đức lao vào đầu tiên tóm lấy con mồi và lắc mạnh cho đến khi con mồi bất tỉnh thì đến lượt lũ trẻ tiếp quản. riết rồi quanh xóm không còn thấy bóng dáng lũ chuột, rắn hay các con thú nhỏ nữa mà bọn trẻ phải kéo nhau vào tuốt sâu trong rừng và mỗi ngày nghỉ học là chúng lại rủ nhau đi săn với con mực.
Dường như nó biết điều đó nên cứ đến Chủ nhật là nó cứ chộn rộn thế nào ấy và bọn trẻ cũng vậy, bọn trẻ tổ chức có quy mô hơn do có kinh nghiệm. chúng đi rất sớm, mang theo cả cây, gậy, dao, mác và ná nữa và bất cứ lần nào đi chúng cũng đem về được chiến lợi phẩm, khi thì con thỏ, lúc con chồn.v.v..
“còn tiếp”
http://www.phuquocdog.com.vn/gioi-thieu.html
https://laodong.vn/doi-song-xa-hoi/nguoi-me-bao-ton-cho-phu-quoc-592354.ldo
NGƯỜI BẢO TỒN VÀ NÂNG TẦM GIÁ TRỊ CHÓ PHÚ QUỐC - Phuquocdog
http://dantri.com.vn/xa-hoi/gap-nguoi-bao-ton-va-nang-tam-gia-tri-vuong-khuyen-1423197939.htm
CHÚNG TÔI HỖ TRỢ NHẬN PI